Tang Vãn Cách không hề ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ là cắn môi dưới, thân thể mảnh khảnh ở trong ngực Trình Cảnh Khu run rẩy.
Trực giác cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lên, quan sát cẩn thận nét mặt của cô, phát hiện cặp mắt lung linh trong suốt kia một mực tránh né tầm mắt của hắn, ngắm tới ngắm lui chính là không chịu nhìn thẳng hắn.
Từ nhỏ đến lớn, một khi cô có chuyện gì gạt hắn, liền nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt chột dạ lại lo lắng như vậy.
Trình Cảnh Khu khẽ thở dài một cái, lau gò má mềm mại của cô, dịu dàng hỏi: "Tiểu Cách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tang Vãn Cách không biết giờ phút này ý tưởng quanh quẩn ở trong lòng mình đến tột cùng là cái gì, một mặt, cô hi vọng người kia đừng bao giờ quấn quýt lấy cô, cũng vĩnh viễn không cần lại hiện ra trước mặt cô; nhưng mặt khác, từ bảy năm trước từ khi nghe tin người kia chết trong ngục, từ đó đến nay vẫn còn chua xót nghen nghẹn ở cổ họng, làm cô thế nào cũng không nói được thành lời, nói cho Trình Cảnh Khu biết người kia lại trở về rồi.
Cô không muốn hắn chết, cho dù hắn đã từng làm gì với cô, cũng không quan tâm mình đã từng hận hắn đến cỡ nào.
Loại cảm giác này, Tang Vãn Cách chưa bao giờ tìm hiểu đến tận cùng.
"... Em... Không sao." Cô rốt cuộc vẫn là lựa chọn giấu giếm, đôi mắt lung linh nhấp nháy, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/180641/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.