Lúc này, Tang Vãn Cách không còn cảm giác được chuyện gì cả, cô chỉ biết thân thể mình mềm mại giống như nước nằm yên trong ngực Hùng Thần Giai, trên đỉnh đầu là đám lá cây rậm rạp, loáng thoáng có ánh trăng chiếu lên thân cô, ánh sao gần gần xa xa, từng ngôi sao tỏa sáng, da thịt phô bày bên ngoài có chút lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ từ trong thân thể lại càng dồn nén tràn đầy, khát vọng thổ lộ hơn.
"Ư... Gấu....." Trừ kêu tên của hắn, Tang Vãn Cách dường như không còn nói được gì khác.
Hùng Thần Giai cũng không dễ dàng gì, hắn thở thô gấp nắm lấy cái mông trắng của người yêu, nhẹ nhàng vê bấm, ngón tay ở trong cơ thể trợt nước như tơi khoáy động, không nhịn được dò xét di chuyển khắp mọi nơi, cảm thụ nếp uốn dầy đặc khít khao bọc lấy đầu ngón tay mình thật tuyệt diệu, chỉ mới như thế, hắn dường như có thể tưởng tượng ra được khi hắn ở trong cơ thể cô thì càng mất hồn hơn đến thế nào! "Ngoan... Mở chân lớn ra thêm chút nữa... Đúng, như vậy... Ngoan... Ngoan ngoãn dạng chân ra, chúng ta làm thật nhanh để mau về nhà ——"
Cái miệng nhỏ nhắn ngậm thật chặt, mặc dù trong lòng không vui, nhưng Tang Vãn Cách biết thà cứ để hắn làm nhanh mới có thể kết thúc sớm chuyện này, ở chỗ này càng lâu lại càng nguy hiểm, nguy cơ bị người ta phát hiện lại càng lớn. Cho nên, dù khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ bừng, nhưng cô vẫn chịu đựng cảm giác xấu hổ mở hai chân trắng mịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536805/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.