Ta quay đầu đi, bên ngoài lại bắt đầu mưa rơi.
Mưa giăng mắc, lất phất như một lớp voan mỏng.
"Nếu là ba năm trước, ta nghe được những lời này, nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ."
"Nhưng bây giờ, Tạ Cẩn Chi, ta muốn ngài biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của ta."
Sắc mặt Tạ Cẩn Chi tức khắc trắng bệch, cánh tay hắn đang cầm chiếc trâm cũng run rẩy không ngừng.
Sau khi ta thẳng thừng từ chối, Tạ Cẩn Chi biến mất vài ngày.
Cuộc sống của ta cũng quay trở lại quỹ đạo.
Mỗi ngày mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Chiều tối về nhà, Chu thẩm lại đến chơi.
Bà lấp lửng hỏi han về Tạ Cẩn Chi.
Ta không thể né tránh được, đành phải thừa nhận.
"Hắn là phu quân cũ của ta."
Chu thẩm trợn tròn mắt, suy ngẫm rất lâu, vẫn không thể hiểu được.
"Cô nương tốt như vậy, sao hắn lại đành lòng?"
Ta cười.
"Có lẽ là, duyên phận đã tận."
Anan
Nói đến đây, mắt Chu thẩm đột nhiên sáng rực.
"Đúng đúng đúng! Duyên phận đã tận."
Rồi bà lại lén lút mai mối cho con trai mình.
Đến Trấn Thanh Thủy ba năm, bà đã nói chuyện này không biết bao nhiêu lần.
Ta vẫn lắc đầu từ chối.
"Ta không muốn tái giá nữa, vẫn là đừng làm lỡ dở nhân duyên của Chu công tử."
Cuộc sống hiện tại nhàn hạ tự tại, ta thực sự không có tâm trí đâu mà xáo trộn thêm nữa.
Chu thẩm không có được câu trả lời mong muốn, cứ quấn lấy ta lải nhải bên tai.
Ta bị làm phiền đến mức bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xin-ha-vi-phu-quan-dien-cuong-truy-duoi-khong-ngot/5036299/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.