Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi ta trở về nhà, mới thấy hắn đã quay lại từ lúc nào.
Trong sân chất đầy các loại ngọc thạch t.ử liệu thượng hạng.
Hắn vẫn không ngừng mang thêm vào.
Ta vội vàng ngăn hành động của hắn lại.
Hơi bất mãn hỏi hắn.
"Ngài làm những thứ này để làm gì?"
Tạ Cẩn Chi có chút ngượng nghịu cười cười.
"Nàng không có sở thích nào khác, đây là những thứ ta cho người sưu tầm từ Dương Châu."
"Nàng xem xem, thích thì giữ lại, không thích thì đem tặng người hoặc vứt đi, tùy nàng xử trí."
Hắn vẫn như ba năm trước.
Lời nói và việc làm luôn độc đoán, chưa từng hỏi qua ý kiến ta.
Ta bị hắn chọc cười đến mức tức giận.
"Ngài mang đến bằng cách nào, hãy mang đi bằng cách đó, đồ của ngài, ta không cần."
Trên mặt Tạ Cẩn Chi hiện lên một tia bi thương.
"Thanh Dao, nàng vẫn còn oán hận ta sao?"
Ta lắc đầu.
"Không phải oán ngài."
"Chỉ là, những thứ liên quan đến ngài, ta thấy chướng mắt."
Tạ Cẩn Chi lảo đảo lùi lại hai bước.
Môi hắn lầm bầm, không thể phát ra tiếng.
"Trước ngày mai, tauốn thấy sân viện này trở lại nguyên trạng."
"Tạ Cẩn Chi, ta rất thích cuộc sống hiện tại, đừng ép ta phải rời đi một lần nữa."
Nói xong ta quay vào phòng, đóng chặt cửa.
Đêm khuya.
Bên ngoài mới truyền đến tiếng động sàn sạt.
Ta thổi tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Trong mơ lại là những cảnh tượng kỳ quái.
Ta giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa.
Bên ngoài vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xin-ha-vi-phu-quan-dien-cuong-truy-duoi-khong-ngot/5036298/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.