"Cầu xin muội, đây là ước nguyện cuối cùng của hắn trước khi c.h.ế.t."
Tô Vãn ôm mặt, khóc không kìm được.
Nàng ta nói Tạ Cẩn Chi bị thương rất nặng.
Bây giờ chỉ còn thoi thóp một hơi.
Nhưng trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm tên ta.
"Chỉ cần đi cùng tỷ nhìn hắn một cái thôi!"
"Cứ xem như là thương hại hắn đi."
"Sau này muội muốn tỷ làm gì, tỷ cũng đồng ý."
Mãi lâu sau, ta thở dài một tiếng.
"Vẫn là không được, cửa tiệm của ta không có người trông coi."
Tô Vãn không ngờ ta lại từ chối, trợn tròn mắt, nhìn ta không thể tin được.
"Thẩm Thanh Dao! Muội có còn lương tâm không?"
"Hắn sắp c.h.ế.t rồi! Tại sao ngay cả di nguyện của hắn muội cũng không chịu thực hiện?"
Anan
Ta nhẹ giọng nói.
"Việc của hắn, liên quan gì đến ta?"
"Ban đầu chính hắn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta."
"Ta và hắn, kiếp này sinh t.ử không còn gặp lại."
Lời nói rõ ràng rành mạch.
Sau khi khóa cửa tiệm, ta xoay người rời đi.
Tô Vãn đỏ mắt, đứng tại chỗ, khóc đến nghẹn lời.
Đêm hôm đó, ta ngủ không được yên ổn.
Ta mơ thấy Tạ Cẩn Chi.
Hắn mặc một bộ áo giáp, uy phong lẫm liệt.
Giống hệt như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Hắn có vẻ oán trách ta.
"Tiểu nhân vô lương tâm, ta sắp c.h.ế.t rồi, mà nàng cũng không đến thăm ta một chút."
Trong mộng ta không thể nói chuyện, chỉ có thể nghe hắn lải nhải.
"Ta biết là ta có lỗi với nàng, đã trêu chọc nàng, nhưng lại không chịu trách nhiệm với nàng."
"Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xin-ha-vi-phu-quan-dien-cuong-truy-duoi-khong-ngot/5036300/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.