Tô Vãn mắt nhanh tay lẹ, giật lấy bức thư trên tay ta rồi nuốt vào bụng.
"Thanh Dao muội muội, em làm cái gì vậy?"
Nàng ta ngã lăn ra đất, tóc tai bù xù, y phục ướt đẫm.
Tạ Cẩn Chi sải bước đi vào, lập tức đẩy ta ra, ôm Tô Vãn vào lòng.
Ta lảo đảo lùi lại hai bước, va vào chiếc bàn trang điểm phía sau, thắt lưng truyền đến cơn đau nhói.
Đau đến mức ta hít sâu một hơi khí lạnh.
Tô Vãn dựa vào lòng Tạ Cẩn Chi, mắt lệ nhòa nhìn ta.
"Không biết tỷ đắc tội gì với muội muội, muội nói một tiếng là được rồi, hà cớ gì lại sỉ nhục tỷ như vậy?"
Anan
Ta giữ vẻ mặt lạnh lùng, điều chỉnh hơi thở.
"Ngươi hủy thư của ta, còn muốn vu oan giá họa cho ta."
"Tô tiểu thư quả là diễn xuất tài tình."
Tạ Cẩn Chi nghiến răng hỏi ta lời giải thích.
Ta vịn vào chiếc bàn trang điểm bên cạnh, cố gắng ổn định thân hình.
"Nếu ta nói là nàng ta tự hắt, ngài có tin không?"
Tạ Cẩn Chi sững người, theo bản năng liếc nhìn người trong lòng.
Tô Vãn rũ mắt, vùi đầu vào lòng Tạ Cẩn Chi.
Không nói gì, chỉ khóc.
Tựa như lê hoa dính mưa.
Hắn ngước lên, ánh mắt đầy vẻ chán ghét và lạnh lùng.
"Vãn Vãn không phải loại người như vậy."
Ta chợt bật cười thành tiếng.
Phải, bọn họ thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ.
Ta chẳng qua chỉ là một người ngoài.
Hắn ta đương nhiên sẽ không tin ta.
Nhưng đã mang cái danh này rồi, ta sao có thể chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xin-ha-vi-phu-quan-dien-cuong-truy-duoi-khong-ngot/5036295/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.