Nhiều đến nỗi ta đã sớm tê dại.
Khóe mắt hắn hơi đỏ, ánh mắt là vẻ phức tạp mà ta không thể nhìn rõ.
"Trên đời này người ngươi có thể dựa dẫm chỉ có ta, đừng giận dỗi ta nữa, được không?"
Ta quay mặt đi, khẽ đáp: "Được."
Tạ Cẩn Chi không nói thêm lời nào, giữa chúng ta đột nhiên chìm vào im lặng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động.
Là nha hoàn của Tô Vãn, đến hỏi Tạ Cẩn Chi khi nào thì về phủ.
Lực nắm ở cổ tay ta hơi lỏng ra.
Ta thừa cơ giãy thoát, lùi ra khỏi vòng vây của hắn.
Tạ Cẩn Chi đứng thẳng người, chỉnh lại tay áo.
"Vài ngày nữa sẽ là đại hôn của ta và Vãn Vãn, nàng ngoan ngoãn một chút, đừng khiến ta khó xử.”
Ta đờ đẫn trả lời: "Ta biết rồi."
Đạt được câu trả lời mình mong muốn, Tạ Cẩn Chi giãn đôi mày ra.
Đưa tay nắm lấy vai ta.
"Ở đây ngoan ngoãn đợi ta trở về."
Ta cúi đầu không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Đến tối, nha hoàn bên cạnh Tạ Cẩn Chi mang đến một hộp trang sức.
"Đây là do Đại nhân đích thân chọn lựa, mong cô nương nhận lấy."
Chất ngọc tốt, dưới ánh nến toát ra ánh sáng nhuận bóng.
Nha hoàn vẫn chưa rời đi, đứng ở hành lang.
"Đại nhân nói nếu không thích những món này, cô nương cứ nói thẳng, ngài ấy sẽ đi chọn lựa thêm vài món nữa cho cô nương."
Nếu là Thẩm Thanh Dao của năm năm trước, có lẽ đã mừng rỡ không thôi.
Đáng tiếc, ta đã qua cái tuổi đó từ lâu rồi.
Đã nhìn thấu lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xin-ha-vi-phu-quan-dien-cuong-truy-duoi-khong-ngot/5036296/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.