“Thẩm Thanh Dao, ngươi đang giận dỗi ta đấy à?”
Ta cúi đầu đáp: “Không có.”
Ta thật sự không giận dỗi hắn.
Chỉ là giờ đây, ta phải đi rồi.
Người bên cạnh ta đương nhiên phải tìm nơi tốt hơn cho họ.
Chỉ là ta quên mất, Bạch Chỉ là người của Tạ Cẩn Chi.
Tạ Cẩn Chi có chút không hài lòng với câu trả lời của ta.
Ta cũng lười tranh cãi thêm, mặc kệ hắn muốn nói gì.
Trong lòng ta lặng lẽ tính toán xem khi xuất phát còn phải mang theo những thứ gì nữa.
"Nếu ngươi không cần Bạch Chỉ, vậy thì đổi người khác."
"Ngươi cô thân một mình, bên cạnh sao có thể không có người hầu hạ."
Ta vừa định từ chối đã bị hắn chặn lời.
"Ta từng hứa với phụ thân ngươi, tuyệt đối sẽ không thất hứa."
Nói rồi hắn không đợi ta đồng ý mà cứ thế để lại một nhóm nha hoàn gia đinh.
Anan
Năm năm thời gian, ta quá hiểu cái tính nói một không hai của hắn trước mặt này.
Chuyện hắn đã quyết, không ai có thể thay đổi.
Vì vậy, khi hắn nói hòa ly, ta không hề níu kéo.
Bởi lẽ ta biết, đa ngôn vô ích.
Lúc Tạ Cẩn Chi đang đích thân sắp xếp người trong viện, Tô Vãn đã đến.
Buổi tối đầu xuân, cái lạnh thấm vào xương cốt.
Nàng ta một thân áo mỏng, trông vẻ yếu ớt đáng thương đứng đó.
Tạ Cẩn Chi nhanh chóng bước tới, cởi áo ngoài khoác cẩn thận lên người nàng ta.
Rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay.
"Ăn mặc phong phanh như vậy, tay lại lạnh thế này, người hầu bên cạnh nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xin-ha-vi-phu-quan-dien-cuong-truy-duoi-khong-ngot/5036294/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.