“Cây trâm vàng này vốn dĩ là của nàng ấy.”
Vị đắng lan tràn từ đáy lòng.
Thì ra, hôm đó hắn tặng ta trâm vàng, là vì Tô Vãn không cần nên mới ban cho ta.
Tô Vãn mỉm cười với ta.
Khóe mắt lông mày đều là vẻ xuân phong đắc ý.
Ta dời tầm mắt, nhìn về phía Tạ Cẩn Chi.
Tạ Cẩn Chi che chở Tô Vãn, ánh mắt lạnh nhạt.
“Vãn Vãn sắp về phủ, ngươi là nữ t.ử chưa xuất giá cứ ở trong phủ ta như vậy là không hợp quy tắc.
”
“Ta đã tìm chỗ ở khác cho ngươi, ngày mai ngươi hãy dọn ra ngoài đi!”
Trong mắt hắn một mảnh tiêu điều.
Ta rũ mắt, đáp lại bằng giọng thấp.
“Được.”
Hắn giờ đây muốn cưới người trong lòng, trong phủ đương nhiên không thể có nữ t.ử khác.
Những điều này ta đều hiểu.
Tìm chỗ khác cho ta ở, đã là sự nhân nhượng lớn nhất Tô Vãn có thể làm.
Từ nay về sau, ta và Tạ Cẩn Chi, không còn bất cứ liên quan nào nữa.
Ta không đợi đến ngày hôm sau liền rời khỏi phủ.
Cùng đi với ta chỉ có Bạch Chỉ.
Nàng ta vốn là thị tỳ thân cận của Tạ Cẩn Chi.
Sau khi ta thành thân với Tạ Cẩn Chi, hắn thấy ta không có thị nữ, bèn đưa Bạch Chỉ cho ta.
Ta trả lại khế ước bán thân cho Bạch Chỉ, rồi cho nàng một khoản tiền, coi như trả lại tự do cho nàng.
Sau khi Bạch Chỉ đi, ta đến một tiêu cục.
Vốn định trả tiền đi cùng đoàn áp tiêu xuống phương Nam.
Dù sao ta là một nữ tử, trên đường khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xin-ha-vi-phu-quan-dien-cuong-truy-duoi-khong-ngot/5036293/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.