Sau khi rời khỏi cửa, vào một buổi chiều nọ ở thế giới thật, Nguyễn Nam Chúc nhận ra Lâm Thu Thạch đã biết bí mật nhỏ của mình.
Hôm ấy, Nguyễn Nam Chúc rảnh rỗi ngồi đọc sách ở ban công, tình cờ đọc đến một câu nói thú vị, bèn đọc lên cho Lâm Thu Thach nghe: “Khi bạn chăm chú nhìn xuống vực thawmt, vực thẳm cũng đang chăm chú nhìn bạn.”
Lâm Thu Thach vốn dĩ đang ngủ, nghe thấy vậy ngái ngủ nói với Nguyễn Nam Chúc: “Có nghĩa là mình làm cái gì với vực thẳm thì mình sẽ phải chịu điều tương tự phải không.”
“Chắc vậy.” Nguyễn Nam Chúc không nghĩ nhiều, cúi xuống chạm Lâm Thu Thạch một cái.
Sau đó hắn nghe thấy Lâm Thu Thạch nói: “ Vậy chắc anh phải kéo khoá quần xuống trước mặt em nhỉ…”
Nguyễn Nam Chúc ngớ ra một lát, sau đó bật cười khe khẽ, hắn chợt hiểu ra rằng Lâm Thu Thạch giờ đây biết tất cả.
“Đúng đấy.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “ Tóm lại là anh phải đối xử tốt với vực thẳm một chút.”
Ban đầu, vì không quá tập trung vào Nguyễn Nam Chúc nên Lâm Thu Thạch không hề để ý đến những hiện tượng dị thường.
Về sau, cậu hồi tưởng lại những chuyện sau khi Nguyễn Nam Chúc quay về, lúc ấy những chuyện sau khi Nguyễn Nam Chúc quay về, lúc ấy những điều bất thường mới từ từ nổi lên về mặt như tảng băng ẩn tàng dưới tầng nước sâu.
Trong trí nhớ của Lâm Thu Thạch, cậu không hề hút thuốc, dù có mang thuốc theo người, cũng chỉ để mời mọi người cho tiện công việc. Nhưng từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792874/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.