Đó là một chiếc đồng hồ trông rất bình thường, khi đó Lâm Thu Thạch bắt đầu dọn vào căn hộ này, nó đã ở đó rồi. Cách một giờ, đồng hồ sẽ vang lên một lần, từ một cho tới mười hai giờ... Đinh đoong, đinh đoong, tiếng chuông vang vọng nhắc nhở Lâm Thu Thạch rằng dòng thời gian vẫn đang vô tình trôi.
Lâm Thu Thạch tháo đồng hồ xuống. Bởi vì đã treo trên tường quá lâu, bề mặt chiếc đồng hồ bị bao phủ bởi một lớp bụi mỏng, Lâm Thu Thạch tiện tay dùng giấy ăn lau sạch lớp bụi, sau đó nhẹ nhàng mở nắp chiếc đồng hồ.
Bên trong hộp đồng hồ không có thứ Lâm Thu Thạch muốn tìm. Cậu chăm chú nhìn vào cấu tạo phức tạp bên trong hộp, sau giây lát trầm tư, Lâm Thu Thạch nhấn giữ núm xoay điều khiển kim phút, khẽ vặn ngược..
Lúc này, chiếc kim trên bề mặt chiếc đồng hồ bắt đầu đi giật lùi, chạy qua số “12", rồi sang số “11". Lâm Thu Thạch sững người, trước mắt cậu hiện ra vô số hình ảnh phức tạp giữa những hình ảnh đó là một người đàn ông mặc áo mỉm cười rạng ngời nhìn câu, nói: "Lâm Thu Thạch, em thích anh lắm." Tiếp sau đó là vô số hoạt cảnh quen khác, có những cái Lâm Thu Thạch còn nhớ, có những cái chỉ là ký ức phai mờ, nhưng tất cả lướt qua trong trí óc của cậu như một slide trình chiếu vậy.
Khi những hình ảnh trong hồi ức dừng lướt qua, Lâm Thu Thạch khẽ cử động ngón tay, đưa kim giờ về số “10", cậu nhìn lại cánh cửa của Tương Nữ.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792873/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.