Nguyễn Nam Chúc nói xong, liền lấy điện thoại từ trong túi ra, mở tấm ảnh bọn họ chụp ở bên trong đền thờ, đưa cho Lâm Tinh Bình xem: "Chị nhìn xem, chúng tôi còn cố ý chụp mấy tấm ảnh...... Nhưng mà Lâm tỷ, quả nhiên chúng tôi phát hiện có đồ ở bên trong đền thờ!"
Lâm Tinh Bình kinh nghiệm dày dặn, đối với những lời này của Nguyễn Nam Chúc, biểu tình của cô ta lại không có sơ hở gì, ồ một tiếng, liền hỏi: "Ồ? Hai người phát hiện ra đồ vật bên trong đền thờ? Rốt cuộc phát hiện cái gì vậy?"
"Không phải hôm qua lúc chúng tôi trở về đã tối trời à, lúc ấy tôi còn tưởng rằng mình chết chắc rồi cơ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng chúng tôi lại phát hiện sau khi đi bái đền thờ...... Nước mưa sẽ không còn dính lên cơ thể được nữa!"
"Cái gì?" Thôi Học Nghĩa trợn tròn đôi mắt, "Cô nói thật?"
"Đương nhiên là sự thật." Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu nhìn không trung, "Không thì chờ đến buối tối trời lại mưa, chúng tôi thí nghiệm cho các vị xem một chút?"
"Được đấy." Lâm Tinh Bình cười cười, "Hai người đại khái là lúc nào thì tới đến thờ?"
"Khoảng giữa trưa hơn mười một giờ thì phải." Nguyễn Nam Chúc ngượng ngùng nói, "Cơ thể của tôi yếu, đi chậm một chút, lúc đến chỗ đó đã quá muộn, lúc ấy còn tưởng rằng không về được ấy."
"Sẽ được thôi." Lâm Tinh Bình mỉm cười nói dối, "Cô xem không phải chúng tôi đã trở lại sao."
"Chúng ta có cần báo việc này cho mọi người một chút hay không?" Nguyễn Nam Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792828/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.