Sau khi xác định tác dụng của ô, Nguyễn Nam Chúc liền giấu ô trong ngăn tủ trong phòng, sau đó chen vào trong cùng một cái chăn với Lâm Thu Thạch. Sau khi tiến vào cánh cửa này, thân thể hắn vẫn luôn có chút lạnh, dường như là do việc bị thương tạo thành di chứng. Lâm Thu Thạch để hắn rúc vào trong lòng mình, đôi mắt nửa khép tiến vào trạng thái ngủ.
Tiếng mưa rơi bên ngoài thật sự quá ồn ào, nhưng Lâm Thu Thạch lại không dám nhét cục giấy vào tai mình, sợ mình sẽ bỏ qua cái gì. Cho nên chất lượng giấc ngủ vẫn luôn không tính là quá tốt, đa số thời gian ban đêm đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Nguyễn Nam Chúc rúc trong lòng Lâm Thu Thạch rất nhanh đã ngủ, thời điểm Lâm Thu Thạch cảm thấy mình cũng sắp ngủ, lại bị một tiếng kêu thảm thiết đánh thức.
"Làm sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc trong lòng Lâm Thu Thạch mở mắt, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền vào từ bên ngoài này, mở miệng dò hỏi.
"Có người xảy ra chuyện." Lâm Thu Thạch nói, thật ra hắn không chỉ nghe thấy kêu thảm thiết, còn nghe thấy có tiếng động cái gì rầm rầm rầm rầm theo hành lang lăn khắp nơi, âm thanh này nghe qua có chút giống quả bóng rổ lăn đến cửa phòng bọn họ ngày hôm qua, nhưng hình như lại nặng hơn so với bóng rổ một chút.
Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đi đến cạnh cửa, tay chân nhẹ nhàng kéo ra một khe hở.
Lâm Thu Thạch đi theo bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792827/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.