Ba ngày đi săn, đối với đội của Tôn Lượng là một cuộc vật lộn mệt mỏi. Còn đối với Nguyên Phàm, đó là một sân khấu hoàn hảo.
Ban ngày, hắn là "con sâu bọ" vô dụng nhất, là kẻ chuyên nhận lấy những lời chửi rủa và những cú đá của Tôn Lượng. Hắn ho khan, hắn run rẩy, hắn trốn trong các hốc đá, hắn lăn lộn trong bùn lầy, bất cứ khi nào có yêu thú xuất hiện, hắn là kẻ đầu tiên "ngất xỉu".
Sự vô dụng của hắn đã đạt đến mức hoàn hảo, khiến Tôn Lượng và đồng bọn thậm chí còn lười biếng liếc nhìn hắn. Bọn họ xem hắn như một cái xác di động.
Ban đêm, khi cả đội hạ trại, mệt mỏi nghỉ ngơi, khi yêu thú bị mùi máu tanh thu hút, lao vào tấn công trại... đó chính là lúc bữa tiệc của Nguyên Phàm bắt đầu.
Trong sự hỗn loạn của tiếng gầm rú, tiếng linh lực va chạm và tiếng chửi bới của Tôn Lượng, không ai để ý đến cái bóng gầy gò đang "run rẩy" trong góc tối.
Không ai biết, một con Phong Lang Luyện Khí Tầng Năm bị thương nặng, đang cố lết đi, chợt co giật rồi chết khô, chỉ vì "tên phế vật" kia "vô tình" ngã đè lên người nó.
Cũng không ai biết, vài con yêu thú Luyện Khí Tầng Bốn bị lạc bầy, mon men đến gần trại, đã lẳng lặng biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một vũng bụi xám.
Ba ngày kết thúc.
Đội của Tôn Lượng mệt mỏi rã rời, nhưng chiến tích cũng không tệ. Bọn họ săn được tổng cộng mười bảy con yêu thú, chủ yếu là Luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823049/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.