"Tôn... Tôn sư huynh! Cứu mạng! Cứu mạng! Ta... ta bị lạc..."
Tiếng kêu cứu thảm thiết, xen lẫn tiếng ho sặc sụa, vang lên từ lùm cây phía sau.
Đội của Tôn Lượng vừa hạ gục con Phong Lang thứ tư trong ngày. Hai đệ tử ngoại môn đang mệt mỏi thu dọn, mồ hôi nhễ nhại. Nghe thấy tiếng kêu, cả ba đều nhíu mày.
"Thằng nhóc đó?" Một đệ tử ngoại môn lau mồ hôi, vẻ mặt khó tin. "Nó vẫn còn sống?"
Tôn Lượng cũng sững sờ. Gã đã mặc định tên phế vật đó bị tụt lại phía sau và sớm đã trở thành bữa ăn cho yêu thú. Một kẻ sắp chết, đi lạc trong Vành Đai 3 nửa ngày, làm sao có thể sống sót? Bốn tên tạp dịch kia thì lộ vẻ khinh bỉ. "Đúng là sao chổi. Hắn sống sót chỉ tổ làm vướng chân."
Ngay lúc đó, Nguyên Phàm lảo đảo lao ra từ bụi rậm.
Bộ dạng của hắn thê thảm đến tột cùng.
Quần áo rách nát dính đầy bùn đen và lá rụng. Mái tóc bết lại, khuôn mặt trắng bệch dính đầy đất, đôi mắt mở to, ngập tràn sự hoảng loạn và sợ hãi của kẻ vừa thoát chết. Hắn vừa chạy vừa vấp ngã, ngã sấp xuống trước mặt Tôn Lượng.
Hắn không nói được lời nào, chỉ ôm ngực ho khan dữ dội, cơ thể run lên bần bật như một chiếc lá trong gió.
"Ngươi..." Tôn Lượng bước tới, sự ngạc nhiên trên mặt nhanh chóng biến thành tức giận. Gã ghét nhất là sự vô dụng. Gã xách cổ áo Nguyên Phàm lên, nhấc bổng hắn khỏi mặt đất.
"Đồ phế vật! Ngươi chạy đi đâu? Tại sao không đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823048/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.