Hai bóng người, một trước một sau, lách mình qua khu rừng rậm rạp của Hậu Sơn. Sương mù càng lúc càng dày đặc khi họ tiến sâu vào.
Nguyên Phàm im lặng đi theo Lý Tam. Hắn nhìn chằm chằm vào luồng tử khí xám nhạt đang quấn quanh gã, mỏng manh nhưng hiện hữu. Hắn có thể cảm nhận được sự giả tạo trong từng bước chân, từng cử động của kẻ đi trước.
Nửa năm diễn kịch, nửa năm che giấu. Nguyên Phàm tự hỏi, nếu không có "Tử Vong Hồi Đãng", hắn có nhận ra bộ mặt thật này không? Hay hắn sẽ chết trong u mê, vẫn còn coi gã là người bạn duy nhất? Cơn đau từ đan điền bị đâm thủng dường như vẫn còn đó, khắc sâu vào linh hồn.
Họ đến khe Sói Rừng. Nơi này vẫn âm u và tĩnh mịch như trong ký ức của lần chết trước. Vách đá dựng đứng, và trên đó, gốc Linh Tâm Thảo vẫn đang phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, đầy cám dỗ.
Mọi thứ diễn ra y hệt như kịch bản.
"Nó kìa! Thấy chưa!" Lý Tam reo lên, giọng đầy hưng phấn, nhưng ánh mắt liếc trộm về phía Nguyên Phàm. "Đúng là Linh Tâm Thảo! Nguyên Phàm, đệ canh gác cẩn thận xung quanh, ta... ta leo lên ngay!"
Lý Tam lại quay lưng lại, lúi húi với đống dây thừng, bàn tay giấu trong tay áo đã sẵn sàng nắm lấy chuôi dao.
"Lý sư huynh."
Giọng nói bình thản của Nguyên Phàm vang lên, phá vỡ màn kịch của gã.
Lý Tam khựng lại. Gã quay người, nụ cười vẫn còn treo trên môi, nhưng đã có chút cứng nhắc: "Sao thế?"
"Ta thấy vách đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823038/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.