Bóng tối.
Lần này, bóng tối đặc quánh và lạnh lẽo hơn mọi khi.
Sau mười ba lần chết trước đó, ý thức của Nguyên Phàm chỉ chìm đi rồi tỉnh lại gần như ngay lập tức, như một giấc mơ ngắn. Nhưng cái chết thứ mười bốn này, cái chết đến từ sự phản bội, lại kéo dài một cách kỳ lạ.
Ý thức của hắn không tan biến, mà trôi dạt.
Hắn cảm thấy mình đang lơ lửng trong một không gian hư vô, vô tận. Bên dưới hắn không phải là mặt đất, mà là một dòng sông. Một dòng sông khổng lồ màu xám tro, chảy chậm rãi, lười biếng, không một gợn sóng.
Dòng sông không có âm thanh, nó là hiện thân của sự tĩnh lặng tuyệt đối. Hắn có thể cảm nhận được vô số cảm xúc tan rã trong đó: sự oán hận, nỗi tuyệt vọng, sự nuối tiếc, và trên hết, là sự buông xuôi của vạn vật.
Đây là... sông của cái chết? Linh hồn Nguyên Phàm, thứ đã được tôi luyện qua mười ba lần "Hồi Đãng", không hề cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, nó cảm thấy một sự thân thuộc đến rợn người. Dòng sông xám tro dường như cũng nhận ra hắn, một "vị khách quen" đã liên tục bước qua ngưỡng cửa của nó.
Khi ý thức của hắn trôi nổi bên trên, dòng sông khẽ lay động.
Từ sâu trong lòng sông, một mảnh vỡ nhỏ, nhỏ như hạt bụi, từ từ bay lên. Nó không phát sáng, mà mang một màu xám tro đậm đặc hơn cả dòng sông. Nó giống như một mảnh thủy tinh kết tinh từ sự tĩnh lặng và cái chết.
Mảnh vỡ bay về phía linh hồn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823037/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.