Sương mù ở khe Sói Rừng dường như đặc quánh lại. Không khí âm u đến ngột ngạt, không một tiếng côn trùng, không một tiếng gió rít.
Lý Tam quay lưng về phía Nguyên Phàm, lúi húi chuẩn bị dụng cụ, giọng nói vẫn giữ vẻ hưng phấn: "Nó ở ngay trên đó! Nguyên Phàm, đệ canh chừng cẩn thận nhé. Yêu thú ở đây rất thính..."
Nguyên Phàm đứng cách Lý Tam ba bước chân. Hắn không nhìn gốc Linh Tâm Thảo, cũng không nhìn xung quanh. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Tam.
"Lý sư huynh," Nguyên Phàm đột nhiên lên tiếng, giọng bình thản. "Vách đá này có vẻ trơn trượt. Hay là huynh ở dưới cảnh giới đi, ta trèo lên cho."
Động tác của Lý Tam khựng lại một nhịp.
Một nhịp rất nhỏ, nhưng Nguyên Phàm đã thấy.
Lý Tam chậm rãi quay người lại, nụ cười trên môi gã có chút cứng nhắc: "Sao thế được? Ta rủ đệ đi, sao có thể để đệ mạo hiểm? Ta... ta đã chuẩn bị kỹ rồi."
"Không cần," Nguyên Phàm lùi lại một bước, tay đã nắm chặt một hòn đá sắc cạnh bên hông. "Ta thấy vách đá này cũng không cao lắm. Ta leo nhanh hơn huynh. Hái được, vẫn chia đôi."
Sự cảnh giác của Nguyên Phàm đã quá rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Lý Tam tắt ngấm. Gã không vờ vịt nữa. Sự thân thiện biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm và sát khí.
"Mày... phát hiện ra từ lúc nào?" Lý Tam lạnh lùng hỏi, tay gã rời khỏi đống dây thừng, buông thõng bên hông.
"Từ lúc huynh nói gốc Linh Tâm Thảo này bọn ngoại môn chê nguy hiểm nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823036/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.