Thanh Vân Tông không phải là tiên cảnh như Nguyên Phàm tưởng tượng.
Ít nhất, khu Tạp Dịch Đệ Tử thì không.
Nơi hắn ở là một căn phòng chứa củi rách nát ở sườn núi hẻo lánh nhất, gió lùa qua những kẽ hở, rít lên từng hồi ai oán. Linh khí ở đây mỏng manh đến đáng thương, thậm chí còn không bằng một góc công viên ở Trái Đất.
Trưởng lão Triệu Kính sau khi đưa hắn về tông môn liền vội vã bế quan, dường như vết thương của lão trong lúc trinh sát Huyết Tông cũng không nhẹ. Lão chỉ ném cho hắn một bộ y phục tạp dịch màu xám tro và một tấm thẻ bài thân phận, rồi giao hắn cho một gã quản sự mặt sẹo.
Cuộc sống của Nguyên Phàm còn khổ hơn cả kiếp trước.
"Ngũ Hành Tạp Linh Căn? Lại còn là do Triệu trưởng lão nhặt về?" Gã quản sự mặt sẹo nhìn hắn bằng nửa con mắt, ném cho hắn một cái thùng gỗ lớn nhất. "Từ nay, ngươi phụ trách gánh nước từ suối Thanh Hàn dưới chân núi lên cho khu Tạp Dịch."
Suối Thanh Hàn cách đó ba dặm đường núi. Một phàm nhân bình thường gánh nước không đi lên đỉnh núi đã là một cực hình. Cơ thể này của Nguyên Phàm vừa trải qua trọng thương, dù được băng bó và cho một viên thuốc, vẫn còn yếu ớt vô cùng.
Hàng ngày, hắn phải gánh nước mười tám chuyến. Những tên tạp dịch khác, dù cũng bị coi thường, nhưng ít nhất chúng cũng có chút linh căn khá hơn, hoặc đã ở đây lâu, khỏe mạnh hơn hắn. Chúng tụ tập lại bắt nạt, xô đẩy hắn, đổ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823033/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.