Cái đói đã được giải quyết, nhưng vấn đề căn cơ vẫn còn đó.
Nguyên Phàm ngồi xếp bằng trong căn phòng củi rách nát, tay đặt lên đầu gối, cố gắng vận hành "Dẫn Khí Khẩu Quyết" yếu ớt mà Triệu trưởng lão ban cho.
Vô dụng.
Khẩu quyết này đúng như tên gọi, chỉ có thể "dẫn khí", giúp lưu thông khí huyết, khiến cơ thể phàm nhân khỏe mạnh hơn một chút để làm việc nặng. Nó hoàn toàn không phải là công pháp "nạp khí", không thể hấp thụ linh khí của trời đất vào đan điền.
Hắn thử cảm nhận linh khí. Linh khí ở khu tạp dịch mỏng manh như sương khói, nhưng vẫn tồn tại. Hắn cố gắng hít thở, tưởng tượng mình hút chúng vào cơ thể.
Linh khí quả nhiên tiến vào. Nhưng cơ thể của hắn như một cái đầm lầy.
Thân là Ngũ Hành Tạp Linh Căn, cơ thể hắn không thiên về bất cứ thuộc tính nào. Khi linh khí Kim tiến vào, linh khí Mộc trong cơ thể hắn liền phản kháng. Khi linh khí Hỏa vừa xuất hiện, linh khí Thủy đã vội vàng dập tắt. Chúng xung đột, triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng tan biến không còn một dấu vết, chỉ để lại kinh mạch hắn một trận đau nhức âm ỉ.
"Phế vật. Đúng là phế vật." Nguyên Phàm nắm chặt tay.
Người khác tu luyện, sợ nhất là tẩu hỏa nhập ma. Bởi vì tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, tàn phế suốt đời; nặng thì linh khí bạo thể, nổ tan xác.
Tẩu hỏa nhập ma, đồng nghĩa với cái chết.
Nhưng Nguyên Phàm...
Hắn nhìn vách tường ẩm mốc trước mặt, ánh mắt dần trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823034/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.