Khu rừng âm u, lạnh lẽo nuốt chửng lấy thân hình nhỏ bé của Nguyên Phàm. Tiếng gào thét của đám lính Huyết Tông văng vẳng sau lưng, nhưng nhanh chóng bị tiếng gió rít qua kẽ lá và tiếng thú gầm xa xăm át đi.
Hắn cắm đầu chạy, không dám ngoảnh lại. Bả vai trúng mâu rách toạc, máu tươi thấm ướt nửa thân áo rách rưới. Cơn đau buốt và sự mất máu nhanh chóng rút cạn chút sức lực cuối cùng của một cơ thể phàm nhân.
"Không được... mình không thể chết ở đây. Thoát khỏi vòng lặp tử vong... không phải để chết vì mất máu."
Ý chí hắn gào thét, nhưng đôi chân thì không còn nghe lời.
Hắn loạng choạng, vấp phải một rễ cây xù xì và ngã sấp xuống lớp lá mục ẩm ướt. Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng tầm mắt đã bắt đầu mờ đi. Hắn ngã ngay bên cạnh bụi cây mà hắn đã chỉ điểm cho đám Huyết Tông.
"Chết tiệt..." Hắn nghiến răng, cố lết đi.
Đúng lúc này, bụi cây khẽ động. Một bóng người từ trong bóng tối bước ra, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi.
Nguyên Phàm giật mình, tim như hẫng một nhịp. Hắn ngẩng đầu lên, chuẩn bị cho một cái chết nữa.
Nhưng đây không phải là một tên đồ tể huyết bào.
Trước mặt hắn là một lão nhân, thân mặc thanh sam (áo dài màu xanh) đã cũ, tóc búi gọn gàng bằng một cây trâm gỗ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Tuy nhiên, sắc mặt lão nhân có chút tái nhợt, hơi thở dường như cũng không ổn định.
Lão nhân cúi xuống nhìn Nguyên Phàm, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823032/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.