"Tỉnh rồi à, tế phẩm? Hưởng thụ đi..."
Giọng nói của gã đồ tể Huyết Tông lại vang lên, đều đặn như một chiếc đồng hồ báo tử.
Nguyên Phàm tỉnh lại, cảm giác lạnh lẽo của phiến đá tế thần lại ập đến. Lần này, không còn hoảng loạn. Hắn đã chết ba lần. Sự sợ hãi tột độ đã bị mài mòn, chỉ còn lại sự bình tĩnh đến đáng sợ. Ánh mắt hắn sắc như dao, quét qua mọi chi tiết trên tế đàn.
"Ta có vô số cơ hội," hắn tự nhủ, "Còn ngươi, chỉ cần sơ hở một lần."
Gã đồ tể vung đao.
Chết lần thứ 4:
Lần này, Nguyên Phàm đã chuẩn bị. Ngay khi cổ tay gã đồ tể vừa động, hắn lập tức lộn một vòng về bên trái.
"Xoẹt!"
Lưỡi đao chém vào khoảng không, nơi hắn vừa nằm.
"Ồ?" Gã đồ tể có chút bất ngờ. Gã không nghĩ một phàm nhân lại có phản xạ nhanh như vậy.
Nhưng Nguyên Phàm còn chưa kịp vui mừng, một cơn gió tanh ập đến. Gã đồ tể không cần thu đao, gã dùng tay còn lại, nắm đấm bọc trong một lớp huyết khí mỏng manh, đấm thẳng vào ngực Nguyên Phàm.
"Rắc!"
Xương ức vỡ nát. Lục phủ ngũ tạng như bị một tảng đá đập vào. Nguyên Phàm bay ngược ra sau, đập mạnh vào một cột đá. Hắn hộc máu, ý thức chìm dần.
"Chênh lệch... quá lớn. Không chỉ là kỹ năng, còn là... tu vi." Hắn nhận ra lớp huyết khí mỏng manh kia.
Bóng tối lại ập đến.
...
"Tỉnh rồi à, tế phẩm?..."
Chết lần thứ 5:
Nguyên Phàm tỉnh lại. Cơn đau thấu tim phổi vẫn còn như vừa mới xảy ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823031/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.