Hoắc Khinh Trần hứa hẹn với cha của ta sẽ tìm một trưởng bối đến làm chủ và sang nhà ta đề thân.
Nhưng… hắn tìm trưởng bối ở đâu ra chứ?
Hắn không nói cho ta, chỉ bảo ta yên tâm.
Vậy nên ta yên tâm chờ đợi.
Dù bây giờ ta chẳng còn tình cảm gì với Thẩm Nhất Cố nhưng nếu chạm mặt, ta vẫn sẽ cảm thấy ghê tởm.
Vì thế, từ khi trở về nhà, ta chỉ chuyên tâm viết sách và không hề bước chân ra khỏi cửa.
Lại không ngờ rằng ba ngày sau, ta sẽ gặp lại hai người bọn họ.
Mấy tháng nay dịch bệnh hoành hành trong kinh thành nên nhà nào cũng hạn chế đi ra ngoài, thậm chí còn không dám tiếp khách.
Ngay khi dịch bệnh vừa qua đi, Hiền Vương tiên phong tổ chức hội thơ bên trong Vương phủ.
Vốn dĩ hạng người vô danh như ta không có tư cách được mời đến tham dự hội thơ cao quý như thế này, nhưng bởi vì ta đã đứng lên tổ chức khống chế dịch bệnh trong lúc thành Bắc bị phong tỏa nên cũng có chút danh tiếng, thế là cũng nhận được thiệp mời từ Vương phủ.
Hoắc Khinh Trần không thể đi cùng ta vì hắn còn phải vào cung báo cáo công vụ, một lát sau hắn mới đến. Vì vậy, ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình bắt xe ngựa đến Vương phủ trước.
Trước khi đi, mẹ ta nói trong Vương phủ toàn là các quan lớn và người sang quý, sợ ta bị người xem thường nên cố ý đưa cho ta bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tran/3056950/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.