Sau khi Lục Cảnh Nguyệt bị lôi đi, có người thật cẩn thận hỏi Hoắc Khinh Trần: “Xuyên không là gì vậy?” 
Hoắc Khinh Trần chưa kịp trả lời thì Hiền Vương đã liếc nhẹ một cái rồi xua tay: “Lời của một ả đàn bà điên nói mà ngươi cũng để tâm sao? Giải tán đi về nhà hết đi, bổn vương hết hứng rồi.” 
Hội thơ cứ kết thúc một cách qua loa như vậy. 
Mọi người sôi nổi tạm biệt nhau, khi ta và Hoắc Khinh Trần chuẩn bị rời đi thì Hiền Vương lại cười hỏi ta: “Chuyện vui của hai người các ngươi sắp đến rồi chứ gì?” 
Mặt ta chợt đỏ bừng, còn Hoắc Khinh Trần thì cười hớn hở ra mặt nhẹ nhàng nắm lấy tay ta. 
“Ngại gì mà ngại?” Hiền Vương trêu ghẹo một tiếng rồi nói tiếp: “Khi nào định được ngày thì báo cho bổn vương biết một tiếng để bổn vương tặng cho ngươi thêm một phần của hồi môn.” 
Ta hoảng sợ: “Vương gia, thần nữ nhận không nổi đâu!” 
“Gì mà nhận không nổi? Cái khác bổn vương không có chứ tiền thì không thiếu.” 
Hắn mỉm cười quay người bước đi, được vài bước lại quay đầu nhìn ta, nói đầy thâm ý: “Thập Lục Sinh, sau này nhớ thu thập thêm nhiều chuyện xưa hương diễm* vào, bổn vương thích xem lắm!” 
*hương diễm: H =)))))) 
Hắn hắn hắn! 
Thật lâu sau ta mới tìm về giọng nói của chính mình: “Vương gia, sao ngài biết ta là Thập Lục Sinh?” 
“Đương nhiên là bổn vương biết rồi, nếu không ngươi nghĩ vì sao bổn vương lại mời ngươi chứ?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tran/3056939/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.