Edit: Phong Lữ
Nhưng lúc này Chung Tiểu Nhạc lại không cảm nhận được chút nào tiếng lòng thảm thiết của Tống Nghệ Thiên, ngược lại còn run rẩy hé môi, cởi áo sơ mi ướt đẫm của mình, sau đó còn kéo quần lót mình xuống.
Trong nháy mắt, mặt Tống Nghệ Thiên tái không còn giọt máu, tiều tụy như già đi chục tuổi, mang bộ dạng như có thù không đội trời chung nhìn chỗ kín của Chung Tiểu Nhạc
Mịe nó, bộ tên biến thái này ăn gì cũng bổ cái đó hả! Thảo nào đầu óc không dùng được, thì ra do chất dinh dưỡng tập trung đi nuôi lớn cái ấy hết rồi!
“Em sẽ chuẩn bị tốt.”
Giọng Chung Tiểu Nhạc rất căng thẳng, có vẻ cực kì hồi hộp, truyền tới tai Tống Nghệ Thiên khiến anh tức đến nỗi phải tốn hơi mắng.
“Chuẩn bị cái ‘beep’!” Tống Nghệ Thiên nhịn không được động hai chân, một chân co lại đạp lên bụng Chung Tiểu Nhạc, tốn sức muốn tránh cái thứ đồ chơi biến thái ấy ra xa một chút: “Chơi mẹ nps, đồ biến thái! Cậu dám dùng cái thứ đồ chơi này mà đâm ông đây thì mai ông thiến cậu!”
Chung Tiểu Nhạc tội nghiệp vội đưa tay vỗ về Tống Nghệ Thiên đang kích động, lắp bắp biện hộ cho mình: “Không đâu, sẽ không đâu, để em thử một lần.”
Tống Nghệ Thiên sao có thể tin một tên xử nam nói xằng, anh một chân đạp bụng Chung Tiểu Nhạc, hệt bộ dạng thủ tiết ‘ngươi mà dám ‘đâm’ ta một phát, ta sẽ cho ngươi một đao’, nói: ”Biến thái, tôi bảo gì cậu cũng sẽ nghe phải không?”
Chung Tiểu Nhạc thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/55400/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.