Lúc Tống Nghệ Thiên tỉnh lại, đầu vẫn còn mơ hồ, sau cổ đau đớn khó chịu, họng tắc lại không thể lên tiếng, lỗ tai cũng vang lên ong ong.
Ngay sau đó, anh bị thứ âm thanh cùng cảm giác kì quái trên người làm cho tò mò nhìn xuống ──
“Chung! Tiểu! Nhạc!”
Tống Nghệ Thiên nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ trong danh tự của tên con trai quần áo còn chưa kịp cởi đã dính sát vào anh vừa hôn vừa liếm kia.
“Vâng, có em.” Không ngờ Chung Tiểu Nhạc còn không chút xấu hổ mà trả lời một câu như vậy, sau đó lại còn tiếp tục cúi đầu thưởng thức khối thân thể rắn chắc này.
Tống Nghệ Thiên muốn giãy dụa để đứng dậy, lại phát hiện hai tay của chính mình đang bị kéo lên thật cao, hóa ra là bị một cái cà vạt trói vào đầu giường, kiểu thắt nút rất chuyên nghiệp —— hiển nhiên là đã qua tập luyện, Tống Nghệ Thiên phút chốc cảm thấy hết cách. Quần áo cũng bị lột sạch sẽ, đến cả quần lót cũng không còn, hai chân tuy rằng không bị trói, nhưng lại mềm nhũn như rút xương, cố gắng nhúc nhích có một chút thôi cũng đã thở hồng hộc.
“Chỉ là thuốc làm mềm cơ, không sao đâu.”
Tống Nghệ Thiên tức đến mức hai mắt bốc lửa, đem hết sức gào vào mặt cái tên vẫn yên vị nãy giờ: “Khốn nạn… Chung Tiểu Nhạc, thứ biến thái… Bắt cóc mà mẹ nó cũng dám làm!!”
Tống Nghệ Thiên cảm thấy mình nhìn lầm, cho là kẻ này chỉ là cái tên tâm lý biến thái trói gà không chặt, lại không ngờ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/55399/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.