Tầng tầng lớp lớp hình ảnh vụt qua.
Anh cố tình phủ thấp thân mình, cảm giác bách bức như vậy, làm cho toàn bộ cảm xúc của cô đều rơi vào cặp mắt thâm thúy của anh. Đáy mắt giống được nhuộm một màu đen đặc tối thẫm.
Hồi ức trong đầu Niệm Tưởng vẫn gào thét mà qua, làm cho cô giờ phút này hoàn toàn không biết làm thế nào đối mặt anh…
Đó là lần đầu tiên cô thích một người, rõ ràng có thể cảm giác được, tự mình muốn tới gần anh, muốn tiếp cận cùng anh, muốn biết sự hiện hữu của anh, hơn nữa, bất luận thế nào cũng không có cảm giác bài xích.
Chỉ tiếc, trước đó cô lỗ mãng, hình như đã vô tình bóp chết đoạn tình cảm còn chưa nảy mầm này… Hơn nữa, còn là chính miệng anh… cự tuyệt.
Về đối ngoại, trước giờ cô luôn có phản ứng chậm chạp, đoạn tình cảm vô duyên này kỳ thật cũng không làm cho cô khó chịu bao lâu.
Hình như là một tuần? Hay là hai ngày mà thôi?
Sau này, việc học dần dần bận rộn, thêm việc cố ý không nghĩ đến anh, không muốn nhớ đến một người —— mỗi lần cô nghỉ ngơi một mình tại phòng chờ, anh đều im lặng ở đó xem bệnh án, khi làm việc thì ánh mắt chuyên chú mà vô cùng có mị lực, biết cô sợ đau, mỗi lần đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn.
Tuy rằng không khó chịu lâu vì thất bại đó, nhưng một năm cuối cấp ba kia, mỗi khi đứt quãng nhớ lại, tổng vẫn có cảm giác đau long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-du-do/3283729/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.