Thanh âm Từ Nhuận Thanh gần ngay bên tai, Niệm Tưởng hoảng hốt, vừa ngẩng đầu mới phát hiện, khoảng cách hai người lúc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi an toàn…
Thấy cô sững sờ, anh chậm rãi tiến lên một bước, làm cho Niệm Tưởng nhịn không được lui ra sau một bước, thẳng đến khi gót chân chạm đến tủ bếp, không thể lui được nữa.
Rõ ràng rất khó làm! ( ttsu *′Д`) ttsu
Tay cô còn cầm dây lưng tạp dề, cố gắng không chạm đến anh. Bị anh vây lại, nhất thời phản ứng không kịp: “Gần, gần như vậy, làm sao, làm sao thắt…”
“Tới gần chút nữa không phải dễ dàng hơn?” Anh cúi thấp thân mình, động tác này chậm chạm giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút từng chút dần phóng đại trước mắt Niệm Tưởng. Thẳng đến cuối cùng, hai tay của anh từ hai bên hông cô, chống lên trên dàn bếp ở phía sau, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, ngữ khí rõ ràng: “Em sợ tôi?”
Sợ… (⊙x⊙)
Niệm Tưởng muốn ngưng thở, ngay cả hô hấp cũng cố gắng buông nhẹ: “Anh, anh đừng nhúc nhích…”
Từ Nhuận Thanh hơi nghiêng sườn mặt, nhẹ “Ừm” một tiếng.
Niệm Tưởng yên lặng hít một hơi thật sâu, ghé sát vào anh, thẳng đến khi chóp mũi sắp chạm đến áo sơmi trắng của anh, thì mới dừng lại, ngửa đầu nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người đã gần đến nỗi, chỉ cần một centimet nữa là chạm vào nhau, Từ Nhuận Thanh ở góc độ này nhìn xuống, cô tựa như dựa trong lòng anh, hơi thở hít vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-du-do/3283730/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.