So sánh với phương Bắc, mùa thu phương Nam có vẻ dài hơn. 
Đã qua một nữa sắc thu, trong vườn trường, hàng cây hai bên đường mới vừa bắt đầu đâm chồi lá mới, nhiệt độ duy trì trong phạm vi còn thoải mái. 
Chẳng qua là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, mấy ngày nay liền bắt đầu những cơn mưa đứt quãng. Liên tục mấy ngày, hơi nước trong không khí đã nhiều đến mức có thể tùy tiện vẩy tay một cái, liền có thể bắn ra vài giọt nước. 
Trong không gian hô hấp cũng mang theo vài phần lành lạnh, hít sâu một hơi còn có thể cảm giác được lãnh ý từ tận sâu đáy lòng tràn ra, lũ lượt khuếch tán. 
Cha Niệm nghĩ cô không mang đủ quần áo, sợ cô bị đông lạnh, còn cố ý đến trường học đưa thêm quần áo một chuyến. 
Niệm Tưởng còn đang trong trạng thái cảm động, liền nghe cha Niệm nói: “Đừng tưởng rằng bị cảm có thể trốn không nhổ răng… Mẹ con vẫn còn giám sát chặt chẽ.” 
Niệm Tưởng: “…” Được lắm, cô cái gì cũng không tưởng. 
—————– 
Lúc này cô vừa bị Lan Tiểu Quân, còn kém chưa có khua chiêng gõ trống bảo rời giường. 
Lan Tiểu Quân khó được thức sớm một lần, tinh thần cực kỳ tốt, vì để cho toàn thế giới đều biết cô cũng có một ngày thức sớm, cô rất sảng khoái ôm đồm việc mua bữa sáng cho cả phòng, hỏa tốc chạy đi căn tin. 
Nhưng sự thực… Toàn bộ phòng, cũng chỉ có Niệm Tưởng và Lan Tiểu Quân, hai người mà thôi. 
Các cô ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-du-do/3283696/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.