Chỗ ngồi của Niệm Tưởng vừa hay ở gần cửa, cho nên Từ Nhuận Thanh vừa ngẩng đầu lên, người anh nhìn thấy đầu tiên là cô.
Chẳng qua ——
Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mi một chút, nhìn kỹ tư thế quái dị của cô từ trên xuống dưới một lần nữa… Tay phải cầm chiếc đũa để bên môi, tay trái khoát lên trên mặt bàn, nắm chặc thành quyền.
Loại tư thế này có chút không quá hợp lẽ thường…
Niệm Tưởng vẫn kéo không ra được… Cô không biết bị kẹt chỗ nào, vì cái gì chiếc đũa có thể bị kẹt cứng như vậy… kẹt chỗ nào vậy! làm ơn nói cho cô biết chỗ nào đi!
Mắt thấy Tống Tử Chiếu đón Từ Nhuận Thanh đi vào, Niệm Tưởng càng sốt ruột, cô cố gắng chớp mắt hai lần, ý đồ đem tín hiệu cầu cứu truyền cho anh.
Thấy anh còn không hiểu, bốn mắt lại quét nhau lần nữa, liều mạng làm động tác rút đũa…
Sau đó, Niệm Tưởng liền nhìn thấy người đàn ông mới vừa rồi còn làm mặt lạnh lùng, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười ——
Anh cười rộ lên rất đẹp, như là núi băng bị hòa tan, văng đầy ánh nắng. Sự thanh lãnh bất cận nhân tình trên mặt cũng tan rã tức khắc, ý cười nhàn nhạt cũng hiện rõ nơi đáy mắt đen nhánh, cả gương mặt ôn hòa hơn vài phần.
Anh ho nhẹ một tiếng làm thông cổ họng, sau đó nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Niệm Tưởng, đi ra một chút.”
Mặt Niệm Tưởng đã hồng càng thêm hồng, giờ phút này bị điểm danh, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-du-do/3283697/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.