II
Giấc mơ đã qua...
Giấc mơ về mẹ...
Xương Uy tỉnh dậy, nước mắt vẫn nóng hổi trên mi. Anh thấy mình vẫn đang nằm nép trong khuôn ngực Huệ Nha, nàng đã ôm anh trong vòng tay suốt cả đêm qua trên tấm thảm hoa này, và tiếng nhịp tim nàng đã ru anh vào giấc ngủ.
Bình minh đã lên trên quảng trường lâu đài tuyết, tỏa lan một sắc tím trong trẻo, an lành. Tuyết vẫn rơi loáng thoáng. Những cái xác của lũ vượn tuyết đã được phủ lên một lớp bụi tuyết trắng xóa.
Xương Uy khẽ rời ra khỏi người Huệ Nha, anh cố gắng tránh để nàng thức giấc, nàng vẫn đang ngủ thật ngon với những nhịp thở thật nhẹ. Chim phượng hoàng Navarisa nằm ngay cạnh đó, nó rúc đầu vào cánh mà ngủ trông rất ngộ nghĩnh.
Xương Uy ngồi thẳng dậy và quay nhìn sang bờ vai cụt bên trái của mình, ánh mắt anh chợt sững lại, và một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng anh.
Thật khó tin...
Cánh tay trái của anh sau một đêm giờ đã... mọc lại!
Nhưng...
Không phải một cánh tay bằng xương bằng thịt bình thường như trước, mà là một cánh tay bằng... bạc!!
Một cánh tay bạc, hoàn toàn bằng bạc.
"Sao có thể..." - Anh mấp máy môi, vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đôi mắt anh cứ nhìn trân trối vào cánh tay bằng bạc đang gắn liền trên bờ vai trái của mình.
Rồi Xương Uy bắt đầu thử cử động cánh tay bằng bạc ấy, anh nâng lên hạ xuống và nắm mở bàn tay. Anh gần như có được một cảm giác hoàn hảo với cánh tay này, các động tác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313166/quyen-02-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.