III
"Mặt biển cũng đã đóng băng cả rồi." - Xương Uy khẽ nói, anh đưa ánh mắt nhìn ra vùng khơi xa trắng xóa băng tuyết.
"Chúng ta sẽ đi tiếp chứ?" - Huệ Nha hỏi, giọng nàng vẫn trong veo như tiếng pha lê rơi.
Nàng ngồi đằng trước Xương Uy, gió biển đưa những làn tóc thơm mềm của nàng bay lướt qua gò má anh. Anh mỉm cười đáp:
"Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ băng qua đại dương này và tiến sang một châu lục khác."
Và con sói sừng tấm Mevyh lại sải bộ vuốt sắc lao đi vun vút trên mặt biển băng giá, đưa Xương Uy và Huệ Nha tiến thẳng ra khơi. Chim phượng hoàng Navarisa bay theo phía trên đầu.
Giữa biển trời mênh mông sương tuyết, bóng hình họ thật quá đỗi bé nhỏ. Họ phiêu bạt thế gian với một niềm hi vọng mong manh rằng nền văn minh nhân loại vẫn còn sót lại ở đâu đó...
...
Con sói vẫn miệt mài chạy trên mặt biển băng cho đến tận chiều muộn. Bên mắt bạc của Huệ Nha chợt sáng lên khi nàng phát hiện thấy ở phía trước có một vật thể gì đó có vẻ rất đồ sộ. Nàng liền thúc cho con sói tăng tốc tiến tới gần nó.
Đó là... xác một chiếc tàu biển cỡ lớn bị mắc kẹt trong lớp băng.
Chiếc tàu có hình dáng rất tân kì, bị bao phủ trong những lớp tuyết dày, nó nằm im lìm ở đó như một tòa pháo đài nổi giữa biển cả.
"Một chỗ nghỉ đêm không tệ." - Xương Uy ngước nhìn chiếc tàu và nói. Ánh chạng vạng đang buông dần trong không gian.
Boong tàu nằm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313168/quyen-02-chuong-14-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.