I
"Trời đêm trong veo không mây giăng
Ngàn sao lung linh trăng thanh thanh
Hồng phai hoa đào đơm hương lành
Sông xuân êm đềm xanh trong trong
Thuyền ai cô đơn trên sông hằng
Đàn ai ngân lên đan tơ trăng
Tình ai theo ngàn hoa phiêu bồng
Hồn ai mơ màng đêm mênh mông..."
Trong như nước suối, nhẹ tựa mây trời, tiếng hát du dương hòa ngân vào gió.
Trên thảm cỏ xanh mượt mà ven bờ dòng sông khuya yên tĩnh, Mộc Uyên đang ngồi tựa bên một gốc cây bằng lăng cổ thụ và cất tiếng hát như thể một thiên thần. Cô vận một chiếc váy dài trắng thanh nhã, suối tóc đen huyền và đôi mắt biếc trong.
Ánh trăng chan hòa nơi nơi. Dòng sông êm ả trôi dưới bầu trời sao huyền ảo. Trên khắp tán cây bằng lăng là những chùm hoa tím ngát nở rộ, những cánh hoa lất phất rơi xuống rải đầy trên nền cỏ. Mộc Uyên chợt ngừng hát và đưa tay nhặt lên một cánh hoa, cô mỉm cười mà từ sâu trong đáy mắt như thoáng dâng lên một nét u hoài.
Bỗng, có một cậu bé chừng 8 tuổi rất xinh xắn đang chạy đến bên cô, cậu bé sà vào lòng cô và vòng tay ôm lấy cô thật chặt:
"Mẹ..."
"Xương Uy, sao vậy con?" - Mộc Uyên dịu dàng hỏi.
"Con nhớ mẹ lắm..." - Cậu bé thổn thức nói.
"Không sao đâu con, mẹ đang ở đây rồi." - Mộc Uyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc con.
"Mẹ kể cho con nghe chuyện về mưa đi." - Cậu bé khẽ đề nghị.
Mộc Uyên mỉm cười, và cô bắt đầu kể, chất giọng êm dịu của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313164/quyen-02-chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.