II
Hoa Tiên đưa mắt nhìn cô gái mặc bộ váy ngắn màu hoa đào kia, nàng khẽ hỏi Thiên Hà:
"Cô ấy là ai vậy? Mẹ của mi à?"
"Không, đó là em gái anh đấy." - Thiên Hà cười khổ sở.
"Em gái gì mà trông già thế?" - Hoa Tiên hơi nhíu mày lại.
Thiên Hà thở dài não nề, Thiên Nhi của anh dạo này không ăn không ngủ được nên đúng là trông có phần xuống sắc đi thật, tội nghiệp con bé quá, mới 17 tuổi thôi mà trông đã như 18, 19 rồi ấy.
"Già?? Nó bảo mình già ư!?" - Thiên Nhi tức điên nhìn Hoa Tiên, đầu cô phừng phừng bốc khói, cô quát: "Con bé láo lếu kia ăn nói cho cẩn thận nhé!! Nó là ai vậy Thiên Hà?!"
"À, đây là..." - Thiên Hà toát mồ hôi, biết giải thích sao đây nhỉ.
Hoa Tiên đứng phắt dậy, nàng hướng về phía Thiên Nhi và kiêu kì nói:
"Mi mới phải ăn nói cẩn thận thì có, con người hỗn xược kia. Ta là Tử thiên thần đấy nhé!"
"Tử thiên thần là cái quái gì?" - Thiên Nhi cau mày.
"Là gió, là nước, là lửa, là đất, và hơn thế nữa." - Hoa Tiên hào hùng đáp.
"Vớ vẩn. Ăn nói linh tinh, hoang đường!" - Thiên Nhi bĩu môi.
"Không hoang đường đâu, ta sẽ cho mi thấy!" - Con mắt bạc của Hoa Tiên lóe lên.
"Hai em hãy bình tĩnh." - Thiên Hà gượng cười, anh có thể cảm nhận được sức nóng từ ánh mắt của Thiên Nhi và Hoa Tiên dành cho nhau.
Nhưng Hoa Tiên chẳng để tâm đến lời Thiên Hà, bên mắt bạc của nàng đang sáng chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313158/quyen-02-chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.