Không ngờ tới Mạnh Đại Bạch lại dựa vào trí thông minh của mình để trốn thoát khỏi trại gian, cậu chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to batiếng, chỉ còn thiếu mỗi nước chưa nói câu “Ta đã quay về rồi!”
Ngay tại lúc này......
Khả Nhi chờ anh! Chân mệnh thiên tử của em lập tức cưỡi mây......Bay! Đi đón em!
Nhưng......Làm sao chuyện này có thể thuận lợi như vậy chứ, Mạnh Bạchbị chắn lại, người chặn cậu lại chính là người ở kiếp trước thì đồngtính kiếp này lại là kẻ thù của cậu.
“Lúc khác chúng ta chiếnđấu được không? Tôi thật sự có chuyện.” Mạnh Bạch đơn phương độc mã,nhìn chằm chằm nhóm người trước mặt.
Hác Vĩ nhổ một bãi nướcbọt, nhếch miệng cười một tiếng, khinh thường nói: “Bây giờ mày còn giảbộ như vậy, tao sẽ không bỏ qua chuyện lúc trước mày đập tao.”
“Rõ thật là......” Mạnh Bạch nâng trán, ánh mắt nhìn anh ta có chútthương hại: “Thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu lại xông vào, tôi xưa không bằng nay, không giống ngày xưa, muốn niệm tìnhxưa cho cậu một con đường sống, nhưng......”
“Bụp......”
Ngay giữa mặt.
Bụp......
Máu mũi giàn giụa.
“Ông đây nghe không hiểu mày đang nói gì! Thích thì chiến, nhìn xem tao đánh chết mày thế nào!”
Mạnh Bạch liên tiếp lui về sau ổn định cơ thể, lúc trước cậu mới bịđánh một trận, quả đấm này khiến cho vết thương càng thêm nặng hơn,choáng váng đầu óc cùng với điếc tai hoa mắt, thiếu chút nữa cậu ngãxuống đất, Mạnh Bạch ổn định cơ thể mình, cúi đầu nhìn dòng máu rơixuống chân, cảm thấy không khoa học: trong tiểu thuyết rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-the-khong-dung-nam-xuong-ngu-lai/19993/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.