Lăng Khả Nhi nghe vậy, trợn to hai mắt. Nhìn Cố Mộng Phỉ, đột nhiên có dự cảm xấu.
Cô chỉ muốn làm một người yên tĩnh mà thôi, tại sao lại khó như vậy, còn có rốt cuộc lúc nào cô mới có thể nói chuyện.
[Hệ thống: Chính bởi vì khốn khó như vậy.]
Lăng Khả Nhi: @#$ ngươi lại muốn nói gì?
[Hệ thống: ha ha, loài người thật thú vị.]
Lăng Khả Nhi: “.................................................................”
[“Thế nào, mùi vị của loại thuốc kia cũng không tệ lắm phải không?”
Rốt cuộc Lăng Khả Nhi biết được tại sao mình lại cảm thấy mềm yếu vô lực, thì ra là bị bỏ thuốc.
Nhiệt độ trong phòng không cao lắm, nhưng Lăng Khả Nhi lại cảm thấynhiệt độ trên người càng ngày càng nóng, hô hấp cũng càng ngày càng khókhăn.
Thuốc phát tác công hiệu sao?
Cô cắn răng khó khăn bò dậy,mặt không thể tin nhìn bạn thân, Cố Mộng Phỉ, nước mắt tràn ra hốc mắt, nhỏ giọt xuống đất.
Lăng Khả Nhi hoàn toàn không có cách nào tin được người bỏ thuốc với mình chính là người trước mặt này.
Chuyện này......Làm sao có thể? Sao Mộng Phỉ có thể làm chuyện này với cô chứ?
Nhưng mà, Cố Mộng Phỉ người bạn thân của cô lại như biến thành người khác, không còn dịu dàng và lương thiện như ngày xưa.
“Lăng Khả Nhi, mày thật sự cho rằng tao thích mày, muốn làm bạn với mày sao? Tao đến gần mày chỉ vì Mạnh Bạch mà thôi.” Lời nói vô tình của CốMộng Phỉ như một cái gai sắc nhọn, hung hăng đâm vào trong lòng Lăng Khả Nhi, cô ta từ trên cao nhìn xuống, giống như một nữ vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-the-khong-dung-nam-xuong-ngu-lai/19994/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.