Thời khắc nhìn thấy Nguyễn Trúc Trinh, Trương Duật không còn tự chủ được nữa. Khuôn mặt già nua toan tính quỷ quái của lão khiến Trương Duật chán ghét bao nhiêu năm nay, đang hiện ra trước mắt hắn.
Bên cạnh là Trầm Hương đang nhàn nhã uống trà với lão.
Cảnh tượng êm đềm, thanh nhã sau cánh cửa này trái ngược với màn mưa tăm tối ngoài kia, cũng như cơn bão lòng đàng càn quét lòng dạ của hắn.
Thời khắc lão Thượng Thư nhận ra thì đã quá muộn, ánh mắt đằng đằng sát khí của Trương Duật khiến lão sợ hãi, lần đầu tiên đứa nô dịch mà lão nhận nuôi khi còn nhỏ lại làm lão khinh hồn bạt vía như vậy.
“ Ngươi...”
Lời còn chưa kịp thốt ra, một mũi kiếm đã xiên thẳng tim của “người cha già đáng kính” ấy.
“Trương Duật dừng lạ !” Trầm Hương thét lên bi ai nhào đến, nhưng nào có kịp, mũi kiếm kia khiến lão già ấy thổ huyết một ngụm lớn.
“Hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Lời lẽ sắc bén đậm vị tanh của máu từ miệng Trương Duật phát ra khiến không khí trong phủ như ngưng trợ lại.
Trầm Hương lao đến cố gắng giằng cánh tay của Trương Duật ra, ả điên cuồng vừa la vừa khóc rống lên:
“Tại sao giết cha, tại sao giết cha? Ông ấy là cha của chúng ta mà!”
Giọng Trương Duật khàn đặc, ánh mắt đỏ như máu nhìn vào khuôn mặt tái nhợt
của lão Thượng Thư:
“Cha ư! Là cha ngươi, chưa từng là cha của ta! Mạng của ta là ngươi cứu, ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/3315984/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.