Lần cuối cùng Trương Duật nhận được tin báo là Võ Đông Nhiên đã cùng Lý Bích đã an toàn rời thành Thăng Long là cách đây bốn ngày. Nhưng đoàn người hắn phái đi vẫn chưa quay trở lại, lòng hắn đã bắt đầu rục rịch muốn truy ngựa đuổi theo nàng để xác nhận lại tình hình nàng đã an toàn vượt biên giới đến Ai Lao chưa.
Hắn ước gì có thể phân thân, một Trương Duật ngồi ở vị trí này, một Trương Duật theo sát bên cạnh nàng. Nhưng điều đó là không thể. Ngồi trong doanh trướng nhìn những hạt mưa đầu mùa rơi xuống, bốc lên hơi đất ngai ngái khó ngửi mà lòng dạ bồn chồn không thể tĩnh tâm được.
Trương Duật một mình chống đỡ nhiều hướng, hắn đề phòng triều đình, đề phòng quân Nguyên, đề phòng lão Thượng Thư. Trước kia, khi đối mặt với vạn quân kẻ thù hay thú dữ rừng sâu, hắn cũng không cảm thấy áp lực nhiều đến như vậy.
Chỉ khi cô an toàn rời đi hắn mới tùy ý hành động được, chỉ cần không có điểm yếu, không gì có thể khiến hắn chùn bước.
Trương Duật ở lại quân doanh, để khiến “một số người” trông chừng hắn, nhìn mặt hắn mà kiêng dè.
Thế nhưng, một chiều mưa tuôn xối xả kỵ binh truyền tin đem vào cho Trương Duật một chiếc hộp đàn hương phủ gấm trắng thượng hạng.
Trương Duật bỗng linh cảm có một điều gì đó dưới tấm vải gấm kia đang chờ đợi hắn.
Thời khắc chiếc hộp được mở ra, một hình ảnh khủng khiếp khiến hắn từ một nam nhân cao lớn uy dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/3315983/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.