Một ngày âm u, những hạt mưa nặng hạt rào rào rơi xuống mặt đất. Trên mặt đất từng dòng máu chảy theo dòng nước lan ra, nhiều xác chết dần ngã xuống theo từng âm thanh binh khí va chạm nhau leng keng trong không khí. 
Những bong bóng nước tròn vo cứ thành rồi tan tan rồi thành, phản chiếu một viễn cảnh, đôi nam nữ bị truy bắt trong vòng quây của một đám đông hắc y bí ẩn. 
Lý Bích loạng choạng chống kiếm xuống nền đất đã nhão nhoẹt vì vô số dấu chân người giẫm đạp. 
Cánh tay hắn chảy ra rất nhiều máu tươi chạy dọc theo thân kiếm mà rơi xuống hòa tan vào vũng nước. 
Hắn thở dốc kéo Võ Đông Nhiên ra phía sau, ánh mắt nhìn cô vừa da diết vừa đau lòng, vội trấn an: 
“Đừng sợ, nàng đừng sợ! Có ta đây!” 
Võ Đông Nhiên run rẩy trong màn mưa nép sát vào lưng hắn, tiếng mưa rào rào bên tai khiến cô bám lấy cánh tay đã đẫm máu của hắn thét lớn: 
“Lý Bích, chàng chạy đi! Người bọn chúng muốn bắt là ta.” 
Cả khuôn mặt cô lúc này vừa tái vừa bẩn thiểu, nào máu nào bùn văng khắp nơi. Y trang bết dính nước mưa kéo theo cái lạnh âm ỉ xâm nhập vào xương. 
Lý Bích chĩa kiếm về phía những kẻ lạ mặt kia, vừa nói vọng về phía sau với cô: 
“Dù ta chết cũng không bỏ lại nàng!” 
Nơi này là vắng vẻ, một vị trí giáp biên giới Ai Lao. Hắn đã cố gắng đưa cô chạy xa nhất có thể, thế nhưng vẫn bị một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/3305017/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.