Trương Duật bước ra cổng phủ Thượng Thư, tầm mắt của hắn đã nhìn thấy một đoàn người và kiệu chờ sắn trong màn mưa ở phía trước.
Từng hành tung của hắn đều nằm trong sự tính toán của người đó.
Trương Duật bước đến, mặt không một chút biểu cảm, hắn bước đến trước đoàn người đứng sừng sững. Thân ảnh cao lớn hòa trong màn mưa lớn toát ra khí tức lạnh lẽo cô độc.
Người trong kiệu vén rèm che, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm nhìn hắn. Không có lời nói nào phát ra.
Trương Duật lặng lẽ cởi áo giáp, mặt nạ, băng tay Hoàng ân, tất cả đặt xuống nền đất.
Trương Duật quỳ xuống bái lạy, đầu dập sát đất, trán hắn chạm xuống nền đất thấm đẫm nước mưa.
“Xin bệ hạ để thần ra đi!”
Đến lúc này người bên trong kiệu mới khẽ động mi tâm, ánh mắt tối lại.
“Ngươi...”
Trương Duật vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định:
“Xin hãy chấp thuận!”
Vị hoàng đế một thân hoàng bào bất lực thấp giọng, kiềm nén sự tức giận trong lòng:
“Trương Duật, trẫm lực bất tòng tâm. Ngươi phải hiểu cho nỗi khổ của quân vương.”
Một câu nói này đủ khiến người đối diện thấu hiểu hết tất cả mọi chuyện. Ngay từ đầu, ngài muốn lão Thượng Thư tự tay xử lý chuyện này. Nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một đội quân bí mật của Trương Duật ra cản trở, nên buộc ngài phải âm thầm “hỗ trợ” Nguyễn Trúc Trinh hoàn thành tâm nguyện.
“Ngươi nhìn giang sơn này xem, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/3316360/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.