Cô biết đêm tối mạo hiểm xuống dưới đất chính là một việc làm ngu xuẩn, nhưng ý nghĩ Trương Duật tự sát làm cô không thể nghĩ nhiều, cô chỉ muốn ngăn cản hắn, bằng bất cứ giá nào.
Thời khắc đặt chân xuống cuối bật cầu thang, cô mới nhận thấy quyết định của mình thật sai lầm.
Cô tiến đến gần cái lồng giam giữ, vì ánh sáng từ ngọn đuốc không đủ mạnh để tỏa sáng nếu ở cự ly quá xa, phải lại một khoảng đủ gần cô mới có thể nhìn rõ Trương Duật.
Trong ánh đuốc lập lòe soi thẳng vào bên lồng sắt, Trương Duật đã ngồi dậy tựa vào một vách cột , dáng vẻ rất chật vật đau đớn, nhưng có vẻ tình trạng của hắn càng về sau có vẻ khá hơn, độc tính của thuốc đã giảm đi đáng kể, hắn không còn thổ huyết như lúc trưa nữa.
Không hiểu tại sao, chính cô lại thở phào nhẹ nhõm, hành động vô thức này ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Đúng lúc cô xoay người định rời đi, thì Trương Duật liền mở mắt ra, thân ảnh nhanh như chớp tung chân nhảy một bước tiến sát vách lồng. Một bàn tay lạnh toát, cứng như sắt chụp lấy cổ cô từ phía sau rồi siết chặt.
Võ Đông Nhiên điếng người toàn thân cứng đờ phát kinh, miệng không thể phát ra âm thanh cầu cứu nào.
Căn bản ở nơi này, ngoại trừ cô và hắn thì còn ai có thể xuất hiện để cứu cô chứ.
Bàn tay hắn bóp chặt cuống họng cô, rất đau đớn và khó thở. Theo bản năng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2735178/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.