Nhưng hắn không thể kháng cự nữ nhân trước mắt mà không uống chén độc này, nếu không Trầm Hương sẽ gặp họa.
Dù không biết có bao nhiêu phần là sự thật trong lời nói của nữ nhân kia, nhưng hắn không muốn bỏ sót bất cứ một rủi ro nào sẽ xảy ra với nàng ấy.
Hắn còn muốn quay về gặp nàng, hắn không muốn chết, nên cứ thế hắn thuận theo điều kiện của Võ Đông Nhiên.
Nữ nhân này cái tên rất hay, rất tinh tế nhưng lại là một độc phụ đúng nghĩa.
Cô bình thản nhìn hắn, chậm rãi hỏi từng câu “Đau không? Có cảm thấy bất lực không? Cảm giác sống không được chết cũng không xong nó như thế nào?”
Tốc độ giọng nói càng lúc càng nhanh “Lúc ngươi chém chết cả nhà ta, có từng nghĩ đến họ cũng mong muốn được sống như vậy? Ngươi tự cho mình cái quyền là tướng quân xưng danh bá chủ có thể tự do phán xét mạng sống của người khác sao? Tại sao ngươi lại giết chết cả nhà ta? Ngươi làm vậy có cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn lắm không?”
Âm thanh phát ra từ cổ họng cô bỗng chốc bị nội tâm xúc động bóp nghẹt lại, kết thúc bằng một cái mím môi thật chặt, để ngăn không cho tiếng nấc nức nở vang lên.
Trương Duật ngẩn lên nhìn cô, thời khắc đồng tử giao nhau, cô bỗng nhìn thấy có một sự kiên định trong mắt hắn, một ý niệm vững chãi như tòa thành không dễ dàng bị mấy lời nói của cô làm dao động.
Hắn thở dốc, rồi từ từ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2735180/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.