Trương Duật và cô lại một lần nữa ngồi đối diện nhau. Cô cặm cụi đưa tay bốc thứ bột ngô vàng ươm kia bỏ lên miệng, vừa chạm vào đầu lưỡi, cô không nhịn được khẽ nhăn mặt: Món này khó ăn quá! Thô ráp, tan rã trong miệng, không thể nuốt nổi. Cô hồi tưởng lại, món ăn này giống... giống món bột cám mà Ông lão Tư Vện – gia nhân chăn lợn trong phủ hay cho mấy con lợn ăn, ít nhất là vẻ ngoài giống như vậy, còn vị của cám lợn cô còn chưa thử qua. Cô chỉ muốn nôn ra ngoài. Còn khó ăn hơn món cháo khét lần đầu tiên cô nấu.
Hình thấy vẻ kén cá chọn canh của cô, Trương Duật chau mày, đưa ánh mắt nghiêm khắc trừng cô
“ Nuốt xuống! Ngươi tưởng đây là gì có thể trưng ra bộ mặt như vậy. Người dân ở vùng núi bao nhiêu đời vẫn ăn được, qua miệng của ngươi lại trở nên kinh dị như vậy sao?”
Lời của hắn như quân lệnh, khiến cô tự dưng có chút tủi thân lẫn sợ hãi. Từ khi nào, hắn lại trở mặt như vậy, còn dám ra lệnh cho cô, dùng giọng điệu ác liệt như vậy giáo huấn dạy bảo cô.
Cô mím môi, cố giằng lấy sự tự tôn của mình, nuốt thứ cám thô ráp ấy xuống cổ. Tuyệt đối hắn sẽ không có cơ hội quát cô một lần nào nữa.
Hắn vẫn ngồi đối diện, ngưng lại một chút lặng thinh nhìn cô. Không hiểu hắn nghĩ gì, lại đứng lên bước ra ngoài để lại một bát sành ngô hấp vàng ươm vẫn còn nghi ngút khói trắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731038/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.