Võ Đông Nhiên chưa kịp la lên thì bắt gặp cái nhìn soi mói, khó hiểu của hắn
“Ngươi định làm gì?” Ánh mắt xa xăm chờ đợi một câu trả lời từ cô, nhưng lúc này Võ Đông Nhiên bị cái chạm từ phía sau của hắn nhất thời cả cơ miệng cũng co cứng lại không trả lời được.
Hắn quan sát cô một hồi từ lúc cô cầm túi bột ngô, hắn mất kiên nhẫn khi nhìn dáng vẻ lúng túng khờ khạo của cô, định mở miệng nói một câu nhưng sau đó lại thôi, lạnh nhạt buông ra một lời không hề dễ nghe
“ Đưa đây. Ta chưa thấy một nữ nhân nào như ngươi, đần thối ra!”
Võ Đông Nhiên bỗng chốc tỉnh ra, mặt mày đen như đáy nồi, vừa nóng vừa tối tăm nghiến răng nghiến lợi lui ra phía sau quơ tay loạn xạ mấy quyền cước vào lưng hắn, tất nhiên chỉ là đánh gió chứ không mảy may dám chạm vào tên tướng quân hung ác này. Lúc này cô còn không muốn chết.
Miệng cô lẩm bẩm chửi mắng mấy lời vô thanh vô thức, nhưng ý tứ chỉ muốn đem tên khốn khiếp trước mặt vùi xuống chân mà giẫm, hắn dám chửi cô.
Từ bé đến giờ, chưa ai dám khinh thường cô như hắn, tất cả mọi người đều dành cho cô sự ưu ái và tính nhiệm, vốn dĩ cô rất thông minh học một biết mười, đến cả ông ngoại cũng khen ngợi cô có tư chất hơn tất cả các học trò của ông. Cô thật sự không cam tâm, mấy việc nữ công gia chánh này cô hoàn toàn không một chút ấn tượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731040/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.