Cô không muốn nhớ đến nữa, dù sao cô cũng không tin cha của mình là một tham quan như vậy. Mãi mãi cô sẽ không tin.
Làn da cô tái xanh trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lấm tấm, một vài sợi tóc con trước phía trước rơi xuống vầng trán trở nên ướt át, hợp lại vài đường uốn lượn kéo xuống gò má đang tái xanh. Võ Đông Nhiên đưa đôi tay trắng nhẹ nhàng lên lau đi, đôi mắt hiện lên một sự bất lực không thể nói, cô không biết gì về thế sự về chính trị đương thời, đến khi cả nhà bị chém cô vẫn còn rất mơ hồ về sự việc năm đó, cô không biết đây là một âm mưu, hay là một sự nhầm lẫn nào đó. Cũng không biết bám víu vào một ai để bày tỏ nỗi oan ức của gia đình mình.
Cô đơn độc.
Một lòng bàn tay chìa ra trước mặt cô, bên trong có mấy trái dú dẻ mập ú vàng ươm, là tay của hắn.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi không nên chê bai lãng phí thức ăn. Cũng không ức hiếp ngươi, đừng làm cái dáng vẻ oan ức đấy. Ta không có nhu cầu xem.” Hắn vẫn một thái độ lạnh lùng ẩn nhẫn như vậy.
Đôi môi hồng của cô khẽ nhếch nhẹ, thái độ không cương cũng không nhu, cực kỳ bình thản, từ từ ngẩn đầu lên. Trương Duật đang nhìn cô, một con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, từ trong lòng cô đang vô cùng muốn biết hắn đã ăn gì mà lớn lên, tại sao nội tâm lại sắt đá như vậy, mỗi lời nói ra với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731037/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.