Khi đã cách hắn một quãng khá xa, Võ Đông Nhiên mới vội đưa tay ôm ngực thở dốc mấy hơi liền. Cũng không trách cô được, từ bé đến giờ cô chưa từng có sự tiếp xúc gần với đàn ông như vậy, nên cô nghĩ mình bị mất kiểm soát là chuyện bình thường.
Từ cái hôm cô và Trương Duật thành giao ước, đợi hắn khỏe lại sẽ cùng cô đi tìm anh trai, cô cũng dần thả lỏng tâm trạng, mấy ngày liền ngủ có vẻ ngon giấc hơn, không còn gặp ác mộng như thời gian trước đây nữa.
Võ Đông Nhiên bưng một chén lớn bốc khói nghi ngút đến trước mặt Trương Duật, vẫn giọng điệu không nghe ra thái độ gì nói như ra lệnh với hắn
“ Uống đi.”
Trương Duật nhìn cô ngưng lại trong thoáng chốc rồi chậm rãi bưng cái chén lên, khi còn chưa đưa đến miệng
“ Ngươi không hỏi là gì đã uống, không sợ sao?” Cô hỏi trong ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Hắn cười nhạt “ Chắc chắn không phải là độc rồi. Mùi này thơm như vậy...”
Sau đó mặt hắn thoáng chốc nghiêm lại nhìn cô
“ Những cái kinh khủng nhất cũng đã đi qua, còn gì đáng sợ hơn nữa mà không dám thử.”
Nhất thời Võ Đông Nhiên cứng đờ người, cô có chút khó nhọc cụp mắt xuống che giấu đi tâm tình trở nên xấu đi của mình. Cũng đúng, quãng thời gian hai người sống ở núi Cư Phong thật kinh khủng, đối với cô lẫn hắn đều là quá tàn nhẫn. Võ Đông Nhiên trong mắt Trương Duật là độc phụ, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731013/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.