Đôi mắt của hắn đang nhìn cô áp đảo khí thế, trong cái nhìn sâu thăm thẳm ấy có mấy phần giống với lúc hắn khi bước chân vào sân nhà của chị Tang, vừa nóng bỏng vừa ngập tràn tư vị xấu xa... cô cũng không thể nào có thể lý giải được.
Ngoài kia là đêm đen hoang vắng, gió thổi hiu hiu khuấy động không gian cô tịch lạnh giá của Cổ Lũng, còn trong hắn cũng đang bị một con sóng kích động nhân tâm dồn dập.
“ Võ Đông Nhiên, lần sau đừng đến gần ta, nếu không ta sẽ cho nàng biết thế nào là mất kiểm soát.”
Hắn khẽ khàng đẩy cô ra, một tay chống lưng cho cô đứng lên, một tay khẽ vuốt yết hầu đang đau nhức, cả khuôn mặt bức bách khó chịu.
Võ Đông Nhiên như vừa toàn mạng bước ra khỏi hang hùm miệng sói, hoàn hồn bước đi như chạy về phía giường của mình không hề dám nói thêm bất cứ một câu nào.
Cô có khờ khạo đến mấy cũng hiểu vừa rồi, là hai người vừa làm ra cái hành động mờ ám gì!
Nằm cuộn mình trằn trọc cả đêm...
Trong ngôi nhà tranh cũ kỹ, có hai kẻ đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình đến khi gà đã gáy canh ba, hơi thở đều đều của cả hai mới bắt đầu.
Ngoài kia là sương đêm phủ khắp trời đất, ngọn cây, bao quanh ngôi nhà nhỏ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Võ Đông Nhiên thấy tấm áo cưới của mình đang phủ trên người, thì lòng miên man bỗng một cảm giác lạ, tâm tình trở nên nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2730990/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.