Võ Đông Nhiên nhìn lại ngôi nhà cũ mái tranh vách đất đã cùng Trương Duật sinh sống suốt thời gian qua, mà lòng nổi lên một cảm giác xao xuyến xúc động không thể nào diễn tả thành lời. 
Ngôi nhà đầu tiên của họ, đánh dấu một khởi đầu trong mối quan hệ của hai người, mà không phải là ngôi nhà sàn bị lũ cuốn trôi ở Cư Phong kia. Ở đây có sự giao thoa của hai trái tim, có những rung động đầu đời của cô. 
Ánh mắt lưu luyến một tất cũng không nỡ rời. 
Lò đất đốt tre, giường đất ấm ấp, suối hoang đêm vắng có những con đom đóm lập lòe bay lượn, mái tranh tỏa khói vào những buổi chiều tà, chim chóc nhảy nhóc hót trên những bụi tre gai xung quanh, núi sâu sâu nhà... tất cả đều dần lui lại ở phía sau. 
Bước chân của cô và hắn càng lúc càng kéo dài khoảng cách của chốn bình yên ngắn ngủi ấy. 
Trong mắt cô có một thứ chua xót, mờ mịt nhìn về phía trước chẳng biết trước tương lai. 
Một bàn tay to lớn nắm lấy bờ vai nhỏ bé, bên tai là giọng nói từ tính ấm áp của hắn 
“ Sau này chúng ta sẽ quay lại. Cổ Lũng - Lạng Giang là quê hương thứ hai của chúng ta, nơi lưu giữ những ký ức tốt đẹp nhất.” 
Mắt hắn vẫn nhìn về phía trước nhưng cô biết hắn luôn dõi theo từng hành động và tâm tư của cô. 
Đúng, nơi này chính là nơi khởi đầu cho những thứ tốt đẹp nhất của cô và hắn, nhất định cô sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2727375/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.