Hắn lại hất cằm về phía một người phụ nữ đang vạch áo cho con bú giữa chợ, bên cạnh còn có một đứa bé tầm ba bốn tuổi bị cột chân bằng một sợi dây chuối vào bàn chân trần của mẹ. 
Dáng vẻ người mẹ trẻ rất vất vả chật vật. 
Kế bên người chồng nằm ngã chỏng chơ phía trước thúng bắp tươi, trên tay vẫn cầm một chai rượu trắng cực kỳ phóng túng và nhếch nhách. 
Võ Đông Nhiên đỏ mặt nhìn bầu vú căng sữa đầy đặn của của người ấy mà không kịp nghĩ nhiều, vô nhón chân lên che mắt của Trương Duật lại 
“ Trương Duật vô lại, sao lại nhìn... nhìn vợ của người ta.” 
Cô chỉ cao đến ngực hắn, khá vất vả mới che lại được tầm mắt, cả người tựa như phải áp sát hắn mới có thế để vươn người lên 
Trương Duật gỡ tay của cô xuống, ánh mắt lại lưu manh rơi vào vùng da thịt ở dưới cổ cô. 
“ Không nhìn vợ người ta thế phải nhìn vợ của mình vậy!” 
Võ Đông Nhiên thuận thế vội che hai tay trước ngực, cả khuôn mặt như được nhuộm một tầng ráng chiều đỏ rực. 
“ Không. Chàng còn lưu manh, ta móc mắt chàng.” Cô phùng mang trợn mắt cố gắng hiện ra dáng vẻ hung dữ độc ác nhất cho hắn xem. 
Nhưng có nào ngờ hắn lại chả có vẻ gì sợ hãi. 
Hắn cúi người thấp, mặt đối mặt với cô không nhanh không chậm thế nào mà lại hôn chụt một cái vào môi cô. 
Khiến Võ Đông Nhiên nhất thời choáng váng đứng không vững 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2727374/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.