Chương trước
Chương sau
Cô hơi ngạc nhiên nhìn hắn, có vẻ không mấy tin tưởng “Bạch Vân thành tinh rồi sao, một con chim làm sao có thể giữ quỹ của chủ nhân được. Chàng tin tưởng nó đến như vậy?”

“ Bạch Vân còn lớn tuổi hơn cả nàng, mấy trăm quan tiền thì có là gì, vàng bạc trang sức nó còn giấu nổi. Nó lại thích cất tiền ở nơi cao, cheo leo hiểm hóc. Có mấy ai có thể giấu tiền giỏi như nó. Nhưng sau này, ta sẽ cho nàng giữ quỹ. Nàng là vợ ta, địa vị phải khác biệt.”

Võ Đông Nhiên cúi gầm mặt che giấu ý cười trong mắt, cực kỳ mãn nguyện với mấy lời nói này.

Hắn là đang trực tiếp trao quyền nữ chủ trong gia đình cho cô đây mà.

Bỗng phía trước phía xa xa, trong đám đông nhộn nhịp hòa với âm thanh của tiếng mõ vui tai là hình ảnh một đám rước dâu rất huyên náo.

Giữa vùng chợ quê đông đúc, khung cảnh một đám cưới bình dị hiện ra trước mắt của hai người.

Có lẽ nhà trai cũng khá giả, có hương thân phụ lão đi trước, theo sau là trai tráng quần áo lượt là gánh mấy quanh gánh lúa gạo, một con lợn béo treo ngược cùng bánh chưng bánh giầy xếp đầy một quanh nặng trĩu, thêm mấy vò rượu lớn ở phía sau.

Sính lễ khá khoa trương trong mắt người dân ở đây, nên có khá nhiều cặp mắt với đầy đủ các sắc thái cảm xúc khác nhau tò mò có, vui mừng chúc phúc có, lẫn ganh tỵ cũng có.

Đối với Võ Đông Nhiên là một người điềm đạm trầm ổn vậy mà trên mặt cũng hội tụ đủ tất cả cảm xúc như đám người vây quanh.

Cô nhìn chăm chú vào đoàn rước dâu, có chút háo hức lẫn một sự ngưỡng mộ không thể che giấu trong ánh mắt.

Bỗng cảm nhận có tay của mình bị hắn nắm lấy, bàn tay chai sần to lớn mang theo hơi ấm của ngày hè, giọng nói của hắn thâm trầm ghé sát bên tai

“ Đông Đông, sau này ổn định rồi. Ta sẽ cho nàng một lễ cưới hoàn chỉnh. Đầy đủ sáu lễ theo phong tục, rước nàng về dinh đàng hoàng, sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.”

Cô cúi mặt lí nhí nói “ Đến lúc đó hẳn tính!”

Xuyên qua vành nón rộng, cô nhìn vào đôi mắt hắn, trong đáy mắt là sự tin tưởng chân thành.



Nam nhân này có đủ sự vững chãi và trưởng thành để cô gửi gắm quãng đời của thiếu nữ, đối với cô, hắn vừa là cha, vừa là anh, vừa là người cô thầm mến.

Cũng là kẻ thù của cô, tất nhiên ý nghĩ này cô đã trăm ngàn lần không muốn nghĩ đến nữa.

Thỉnh thoảng tâm sự lại xoẹt qua trong đầu, rồi bị cô cố nén lòng đè xuống giấu nhẹm đi trong một góc khuất sâu xa nhất trong tâm hồn mình.

Hoàn cảnh hiện tại của cô và hắn nói tương xứng cũng đúng mà không tương xứng cũng đúng.

Cả hai đều là tội phạm, nhưng chỉ sợ một ngày nào đó, nếu gió đổi chiều, bản thân cô như bùn như đất, chỉ có thể đứng từ xa nhìn hắn không thể lại gần.

Trong lòng chỉ mãi mãi mong được như hiện tại, không mưu cầu phú quý danh lợi nhà cao cửa rộng, chỉ muốn được an bình, oan ức của gia tộc được giải trừ, mẹ cha nơi chín suối có thể yên giấc ngàn thu.

[Xin đừng đứng thấp trông cao

Xin đừng tơ tưởng chốn nào hơn đây

Xin đừng tham gió bỏ mây

Tham vườn táo rụng bỏ cây nhãn lồng]

Cô và hắn đã đi hai ngày, đang đi qua một thị trấn nhỏ tuy không đông dân nhưng cũng nhộn nhịp hơn cái địa phương mà cô và hắn từng ở.

Cổ Lũng rộng lớn nên có nhiều nơi còn hoang vu hẻo lánh, hiếm hoi lắm mới bắt gặp được một nơi có dân cư người Kinh sinh sống đông đảo như vậy.

Theo lời của Trương Duật, Thánh Dực Dũng Nghĩa đóng quân rải rác ở biên giới giáp ranh với Trung Nguyên, hiện tại chưa xác định được vị trí chính xác mà Võ Thừa Khúc đang thuộc quyền cai quản của phân đội nào.

Theo tin tức của Bạch Vân đưa đến từ Lão Nhị rất có thể ở Châu Lạng Giang và Châu Bằng là vị trí trọng yếu cần canh phòng kỹ càng.

Chỉ cần vượt qua khu dân cư này là có thể đến khu vực rừng núi hoang vu giáp ranh với biên giới của nhà Nguyên.



Võ Đông Nhiên với tâm trạng thấp thỏm, không biết có thuận lợi gặp được Võ Thừa Khúc hay không, chỉ sợ người có lòng mà trời không cho. Cô cứ mãi hy vọng trong lòng nhanh chóng kết thúc hành trình này sớm một chút.

Địa phương cô đang dừng chân hình như có lễ hội gì đó. Người bên cạnh nói lễ cúng tạ khởi đầu Hạ chí, cầu cho mưa thuận gió hòa, tạ ơn thần linh, tránh tai kiếp hạn hán sâu bệnh phá hại mùa màng.

Đã rất lâu rồi, cô chưa từng thấy cảnh tượng đông đúc vui vẻ như vậy! Người người già trẻ lớn bé tụ tập để dự hội.

Có lẽ hôm nay là một ngày tốt.

Trưởng trấn là một người lão ông tầm sáu mươi tuổi, râu quai nón rất uy phong, giọng nói sang sảng vang dội, ánh mắt nghiêm chỉnh hiền hòa nhìn là thấy năng lực quản lý dân sinh phóng khoáng thấu đạt lòng người.

Lão đang triển khai trò chơi cho các thiếu phụ và thiếu nữ, đề cao vai trò đảm đang của nữ chủ công dung ngôn hạnh, vừa giỏi giang chuyện đồng án vừa quán xuyến gia đạo chu toàn.

Bao gồm thổi cơm, cấy lúa nước, gánh thóc chạy nhanh. Ai làm nhanh làm khéo sẽ có phần thưởng lớn, có thể nhờ chồng, cha, người thương hỗ trợ trong cuộc thi.

Cô kéo ống tay áo của hắn

“ Duật ơi!”

Hắn cúi thấp đầu “ Ơi!”

“ Ta muốn chơi! Có thưởng kìa. Hai mươi quan tiền lận đó!”

Hắn bật cười “ Nàng mà biết nấu cơm sao!”

“ Nhưng ta muốn thử một lần.”

“ Ừ, vậy chơi, nhưng đừng gắng sức quá. Ta cũng không để nàng đói, không nhất thiết liều mạng kiếm tiền. Ta chỉ sợ có người nhận ra nàng thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.